NHỮNG THỨ BÊN NGOÀI ÍT TÁC ĐỘNG ĐẾN BÊN TRONG CON NGƯỜI CỦA CON

Con đang ở trong một trạng thái tuyệt vời như thầy đã tả. Cách đây 5h con đang đi chơi, ngắm đào và ngắm quất. Con đang cố ở trạng thái không suy nghĩ thì tự nhiên toàn bộ mọi thứ trong đầu tụt hết, rơi xuống hết.

Mới từ ngày 23/10/2011 tới giờ là hơn 2 tháng con được gặp Thầy. Con thấy mình thay đổi rất nhiều.

Trước đây khoảng 8 – 9 năm con có hiện tượng bị trầm cảm. Mà hồi đó con không biết. Cũng vì công việc nhiều và áp lực của bản thân nhiều nên con thường xuyên căng thẳng, lo âu, đứng ngồi không yên, cứ 15 phút xem đồng hồ 1 lần…

Rồi cứ như thế qua nhiều biến động, cái đầu của con lúc nào cũng căng lên như dây đàn vậy. Tới năm 2009 – 2010 thì công việc và gia đình có nhiều biến cố lớn, làm đầu óc con bị trơ luôn. Con thấy rất khó chịu trong đầu, chỉ muốn nghỉ, không muốn làm việc. Bác sĩ kết luận là con bị trầm cảm, và con phải uống thuốc trong 1 năm. Viên thuốc nhỏ như hạt đỗ xanh, cũng bé, ngày có 1 viên, dễ uống thôi, Thầy ạ.

 

Rồi con thấy vẫn không ổn lắm. Con lại tìm đến thuốc Nam. Nhưng cái đầu con cứ muốn nghỉ hoài, và con chẳng thấy yêu cuộc sống và công việc lắm. Con nghĩ mình mắc bệnh tinh thần. Rồi con tìm hiểu đến thiền. Nhưng mọi thứ con không thấy thoả đáng.

 

Một hôm con tình cờ xem được 3 chữ “Thiền Minh Triết” khi đưa bố con đi khám bệnh, tối về con tìm hiểu ngay. Sáng hôm sau là chủ nhật, con đến văn phòng công ty Minh Triết tại Hà Nội, và con được nghe buổi giảng của Thầy.

 

Buổi giảng của Thầy hôm đó không liên quan tới bệnh của con. Nhưng con thấy thật tuyệt vời. Nó rất tâm linh và khoa học. Con cảm thấy những điều Thầy nói tuyệt vời quá. Từng câu của Thầy trong bài giảng đó đều có giá trị. Nghe xong con cảm thấy nó mở ra cái gì đó trong người con. Con là người nhạy cảm, ưa khoa học và sự hợp lí. con thấy đây không phải là những từ ngữ mê hoặc lòng người, không phải là những điều  không tưởng mà rất hợp lí, khoa học và tâm linh.  Con đã vào học Minh Triết từ hôm đó. Và có rất nhiều thay đổi của bản thân và mọi thứ xung quanh con:

 

  1. Trước nhất là phải kể đến cái đầu của con. Khi thực hành cuốn “Thiền Minh Triết” con áp dụng phương pháp mà Thầy hướng dẫn là dùng 80% con mắt nhìn vào trong đầu. Thì ngay lần thực hành đầu tiên, con đã thấy đầu con dễ chịu hẳn lên. Nó như cái đầu bị khô, khát và khi con dùng con mắt thứ ba nhìn vào trong, con nhìn vào phần nào của cái đầu (bên phải, bên trái, phía trước, phía sau, bên trên, bên dưới) thì lập tức khu vực đó như được tưới nước mát, rất dễ chịu! Con nhận biết ngay đây là thứ con đang tìm kiếm. Và cứ như thế, con liên tục nhìn vào trong đầu, như là sự tận hưởng.

 

Sau khoảng 1 tháng thì con chuyển sang một giai đoạn khác, tuyệt vời hơn nữa.

 

Đó là vào một buổi tối khi con đang ngồi nhìn vào trong đầu để thưởng thức và nghe Thầy giảng. Thì tự nhiên, cái đầu của con nó dâng lên, nó trở lên nhẹ bỗng, không thể tả được. Nó không có gì vướng mắc, nó như bay ở trên cao, nó mênh mang, nó rộng lớn, và nó không có ai, chỉ có một mình. Và lúc ấy con cũng không nghĩ đến ai, và cũng không thấy nghĩ đến điều gì. Và con chỉ nghĩ đến một điều duy nhất là tuyệt vời quá.  Ví như cái đầu của con suốt thời gian dài nó như quả chưa chín, như hạt cơm nấu chưa chín, nó vẫn bị sống, sượng. Nhưng tới khi đó, con thấy nó chín toàn bộ, chín nhừ. Thật tuyệt vời, không gì sánh được!

 

Và con biết được khi nào mà dừng được suy nghĩ thực sự thì sẽ vào đươc trạng thái đó. Từ đó, mỗi khi con muốn nghỉ ngơi hoặc khi đầu con nó bấn loạn thì con vào trạng thái đó để thư giãn. Con thấy đây là cách để đầu óc nghỉ ngơi hoàn toàn nhất.

 

  1. Song song với việc thiền là con nghe và thực hành một số bài pháp của Thầy. Và một sự thay đổi nó diễn ra với con. Đấy là con nhìn được mấy chuyện nó quá đơn giản mà trước đây con không nhìn thấy được. Con và mọi thứ xung quanh con cũng thay đổi.

 

Trước đây, con là người gia trưởng, cầu toàn. Ví như, vợ con và mọi người làm cái gì con cũng không vừa lòng. Từ việc làm, đi đứng, ăn nói, dường như con không vừa ý, và bức xúc. Rồi con nhìn thấy được là vợ yêu mình, suốt ngày lo cho mình, nấu cơm cho mình ăn, quần áo chưa bẩn đã mang giặt cho mình, mà sao mình không bỏ qua mấy chuyện nhỏ nhặt kia đi, mà nó có quá ảnh hưởng gì đâu. Có khi cô ấy muốn làm vừa ý mình nhưng cô ấy không làm được. Thôi trách và bức xúc làm gì, tội nghiệp. Rồi mình cũng căng thẳng, cả nhà căng thẳng, không khí trong nhà không tốt. Vậy là con thay đổi!

 

Theo lời Thầy thì khi nào tức quá, chuẩn bị quát mắng thì dừng lại, không quát mắng. Con làm như thế và thấy hiệu quả ngay (2 vợ chồng con mà cứ ngồi với nhau là bắt đầu “đứa cầm dao, đứa cầm búa” luôn. Thậm chí có cuộc chiến dai dẳng suốt từ khi cưới tới giờ vẫn cứ chiến đấu mỗi khi chạm đến).

 

Trước đây, bực quá là con mắng, cô ấy bật lại, rồi con chọn búa, cô ấy lấy dao. Cứ thế tới khi đầu mệt, căng quá rồi mới thôi. Nhưng giờ chuẩn bị mắng thì con dừng lại, tự nhiên con thấy nhẹ hẳn, thấy mấy chuyện ấy nó bình thường. Và nếu quên mất lại mắng. Đương nhiên, cô ấy lại bật lại. Và con cứ ngồi im, không mang cái gì ra nữa và cứ ngồi nghĩ mình quên mất lời Thầy rồi, thôi chịu đựng một tí. Thế là cô ấy độc diễn một lúc, chán, tự nghỉ không cần ai giúp đỡ. Và thế là lại trở về bình thường. Đúng là thật hiệu quả mà chẳng mất công gì!

 

Con bảo với cô ấy: Trước đây, anh hay chấp chuyện với em. Bây giờ, anh sẽ không chấp nữa, anh bỏ qua hết cho em thoải mái. Thầy biết cô ấy nói sao không? Cô ấy nói hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của em! Con thấy lạ và ngỡ ngàng. Nó đơn giản quá mà mình không nhìn ra. Vậy là không khí trong nhà tốt hơn hẳn từ khi con “cất dao với búa” đi.

 

  1. Công việc của con là làm kinh doanh. Nên suốt ngày con cứ phải nghĩ ngợi, lúc nào cũng phải tính toán. Lúc nhiều việc con cũng nghĩ, lúc ít việc con cũng nghĩ, thợ với chủ, chủ với thợ. Lúc nào cũng căng thẳng! Nhiều khi con nghĩ, cứ thế này thì mình chẳng được sống gì cả. Không lẽ phải làm tới cái gì đó thì mới sống được hay sao?

 

Khi nghe bài pháp mà Thầy giảng dành cho doanh nhân, con chưa bao giờ được thấy những điều như Thầy giảng. Con đã khóc vì quá hạnh phúc khi được biết những điều đó. Đây là những điều hạnh phúc tuyệt vời trong công việc mà trước đó con không có khái niệm. Mà nay con tự nhiên thấy nó trước mắt. Con không thể tả được cái hạnh phúc của con, khi mà Thầy dẫn con vào suy nghĩ công việc mà như dẫn vào khu vườn hoa đẹp vậy. Con thấy bây giờ, cái tâm của con nó tương đối là bình. Những thứ bên ngoài ít tác động đến bên trong con người của con. Những điều thay đổi của con và xung quanh con là rất nhiều, như bạn bè, vợ con, bố mẹ, công việc, chủ thợ…

 

Trên đây là con kể ra mấy điều thay đổi sắc nét cho Thầy nghe. Con mới học hơn hai tháng, nên con nghĩ con và những gì xung quanh con sẽ còn thay đổi nữa. Con rất cảm ơn Thầy!

nb1

Con có mấy điêu muốn hỏi thầy:

 

  1. “Cái tôi” được hiểu như nào?

 

Thầy có nói: “Mọi lí lẽ đều dẫn đến sự bế tắc”. Suốt 2 tháng con chiêm nghiệm bản thân, con thấy quá đúng. Mọi lí lẽ đều dẫn đến bế tắc. Bế tắc hết nếu như không đối với nhau bằng con tim. Thầy nói là phải bỏ hết cái tôi đi. Con thấy đúng là cái tôi càng đưa ra bao nhiêu thì càng mắc mớ và căng thẳng bấy nhiêu. Con cũng đã bỏ cái tôi đi nhiều, và con cũng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, không bị mắc mớ. Và chính tại chỗ này con thấy có vấn đề. Mỗi một con người ít nhiều đều muốn khẳng định một chút gì đó về bản thân như nhà của tôi, vườn của tôi. Cao hơn nữa là có 1 kẻ tấn công mình, con nói ở đây là trong nhiều lĩnh vực, tới một mức độ nào đấy thì ta phải tấn công lại. Điều này là cần thiết. Và như thế cái tôi con thấy được hiện hữu.

Hoặc con muốn làm việc được tốt cho bản thân, cho xã hội, hay đơn cử là muốn có được thù lao xứng đáng cho những sức lực và trí tuệ mình đã bỏ ra. Như vậy con thấy rất rõ cái tôi đang hiện hữu. Cái việc mong muốn nói cách khác là ước mơ là không thể thiếu được ở mọi người, nhất là tuổi trẻ như con. Vậy cái tôi đó được hiểu như thế nào? Xin Thầy giảng cho con biết.

 

  1. Vì sao cần phải thấy, và thấy để làm gì?

 

Một vấn đề nữa mà con muốn hỏi thầy, đó là cái ” thấy” con tự đặt câu hỏi vì sao cần phải thấy, và thấy để làm gì. Có vài người cũng hỏi và trao đổi với nhau câu đấy. Con rất vui mừng và mãn nguyện khi con nghĩ được ” thấy” để hành xử được đúng và tốt nhất. Xin Thầy cho ý kiến về suy nghĩ của con. Thực chất là con muốn đóng khung những vấn đề then chốt. Con nhận thấy có 2 vấn đề rất quan trọng, đó là “cái tôi” và “cái thấy” nhưng nó lại liên quan chặt chẽ, mật thiết đến ước mơ và khát vọng. Xin Thầy chỉ bảo.

 

Con xin kính chúc thầy nhiều sức khoẻ, như cây đa, như cây đề, như cây cổ thụ.

 

Con

Duy Nhãn Biến

Hà Nội, ngày 02/01/2012 –

 

________________________________________

Chia sẻ của Hiền giả Duy Nhãn Biến dịp Tết Nhâm Thìn

 

Con chào Thầy!

Thưa Thầy, hôm nay là ngày 28 Tết Nhâm Thìn. Con đang ở trong một trạng thái tuyệt vời như thầy đã tả. Cách đây 5h con đang đi chơi, ngắm đào và ngắm quất. Con đang cố ở trạng thái không suy nghĩ thì tự nhiên toàn bộ mọi thứ trong đầu tụt hết, rơi xuống hết. Và cái đầu nhẹ bỗng. một trang thái tuyệt hơn nữa mà giờ con mới được thưởng thức. Tới giờ đã qua 5h rồi mà con vẫn đang ở trạng thái đấy, Thầy ạ. Con sẽ viết lại trạng thái này cho mọi người cùng biết.

 

Thầy Duy Tuệ: Chúc mừng con!

(BBT Website tổng hợp từ chia sẻ của Hg Duy Nhãn Biến với Thầy Duy Tuệ)