CUỘC SỐNG CỦA TÔI BÂY GIỜ DỄ CHỊU HƠN

 

 

Tôi sinh ra trong gia đinh nông thôn ở tỉnh Hải Dương, bố mẹ đều làm nông nghiệp. Gia đình vất vả nên tôi cố gắng nghe lời bố mẹ học giỏi thi vào trường đại học. Từ bé tôi đã mơ ước được một cuộc sống giàu sang.

nh4

Tôi học chăm chỉ ở năm thứ nhất và năm thứ 2 đại học. Đến năm thứ 3 là năm tôi thay đổi rất nhiều. Tôi đọc được quyển sách làm giàu của 1 tác giả người Mỹ. Cuốn sách thực sự hấp dẫn và tôi đã quyết định làm theo 1 vài lời của tác giả. Từ đó tôi đi ra ngoài làm chỉ với mong muốn làm để học. Được một thời gian, có một người bạn nói với tôi rằng có 1 cơ hội kiếm nhiều tiền. Lúc đó không hiểu sao tôi thích tiền vô cùng, có lần tôi nằm ở giường nhìn lên trần nhà và nghĩ sau 1 vài tháng nữa tôi sẽ có vài trăm triệu trong tay.

Từ đó tôi cứ làm, cứ làm không ai có thể cản được tôi. Bố mẹ, bà, bá, bác đều bảo tập trung vào học. Tôi vay tiền và nợ nhiều. Lúc đó tôi nghĩ rằng một vài tháng nữa mình có vài trăm triệu thì vào chục triệu tiêu cũng không sao. Tôi làm nhiều nên học hành cũng giảm sút. Sau một năm trời làm vẫn không thấy hiệu quả gì nhưng theo người ta bảo phải kiên trì thì mới thành công.

Tôi cũng đeo đẳng làm. Cho đến khi các đồng nghiệp của tôi không làm nữa thì tôi cũng nghỉ luôn. Công việc kinh doanh kết thúc nhưng nợ thì vẫn còn, hơn thế nữa là cái tính cao ngạo, ra vẻ ta đây làm càng cao thêm.

Thất bại tôi tiếp tục đi học các kiến thức, chiêu thức về kinh doanh. Khóa học đắt nhất tôi học là 6 triệu trong vòng khoảng 8 tiếng. Tôi vay tiền đi học vì nghe quảng cáo ông triệu phú người mỹ này là vua bán hàng trên thế giới. Tôi nghĩ rằng mình đi học về sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Thêm vào nữa là vài khóa học tầm 2 đến 3 triệu. Học xong thế là tôi bắt đầu kinh doanh tiếp. Có ý tưởng là mượn tiền làm luôn. Làm một thời gian ngắn lại bỏ. Kết quả là cũng không thành công.

Suy nghĩ rất nhiều về kế hoạch kiếm tiền nên tôi liên tục có ý tưởng mới và lại thử. Tôi chẳng hiểu là làm sao lại không thành công, hơn thế nữa lại lâm vào cảnh lo lắng, ưu tư. Kết quả học trên trường là kém nên tôi không được nhận đồ án tốt nghiệp, phải ra sau một kỳ. Bố mẹ không biết nên mình rất ân hận. Tiền học phí thì đã tiêu hết cho các khóa học bán hàng hết rồi. Đến hạn chót mà không có tiền nộp nên bồn chồn không yên. Nhà ở trọ thì mượn anh ở cùng, mình cứ hẹn hết lần này đến lần khác nên tự mình thấy rất khó nói.

Tôi tiếp xúc với gia đình Minh triết cũng được vài tháng nay. Thời gian đầu thấy những sách của Thầy nói có nhiều điều không hợp với bản thân mình. Có nhiều điều mình không đồng ý. Mình nghĩ Thầy cũng như những Thầy khác mà thôi (thuộc top người dửng dưng với tiền).

Thời gian đó tôi đọc sách qua 1 lượt rồi thôi. Tiếp sau đó tôi được chị Tuệ Trung Sắc tặng quyển Cẩm Nang Thiền Minh Triêt, tôi cũng thực hành và thấy 1 vài biểu hiện tích cực. Thấy mình thoải mái hơn, tự tin hơn trong giao tiếp. Tiếp sau đó tôi có đến công ty giao lưu, tôi thấy mọi người ở đây rất hòa nhã nên cũng tin tưởng hơn. Nhiều lần giao lưu tôi lại thấy mọi người hạnh phúc quá. Từ đó tôi chăm nghe pháp âm hơn.

Tôi thấy mình vui hơn chút xíu nên mời bạn bè qua công ty chơi. Mỗi lần đến đó tôi học được vài điều, ban đầu thì chưa hiểu nên cứ gật đâu, sau về thực hành lại thấy hay hay. Những lần nên đó nghe anh chị đối đáp với bạn bè mình một các rất sắc bén. Tôi có nghe Thầy nói mọi người học Minh Triết thành công thì rất thông minh, bây giờ chứng thực nên tin tưởng luôn. Tôi tin Thầy sâu sắc từ đó.

Cuộc sống đảo lộn, tôi vẫn quay cuồng nhưng không nhận ra. Tôi cứ nghĩ tôi ngon lành cho đến một lần qua Công ty Minh Triết. Chị Tuệ Tri có hỏi về tình hình thực hành, và đời sống có tốt không. Tôi lúng túng không biết trả lời thế nào. Chắc chị nhìn thấy vẻ ưu tư lo lắng của mình. Tôi nói ra hết tất cả mọi chuyện. Một lời khuyên của chị là : cứ kệ mọi việc không phải suy nghĩ gì cả, chắc chắn mình sẽ có cách, về nghe pháp âm với thực hành nhiều vào.

Thi cũng xong xuôi, lại đang lúc không làm gì nên tôi ở nhà suốt ngày để nghe pháp âm của Thầy.

Tôi vừa nghe vừa viết lại ra giấy. Vừa nghe tôi vừa quan sát đầu óc của mình, tránh cho nó nghĩ lung tung. Tất cả nợ nần tôi không để ý tới. Tôi cố gắng chỉ tập trung vào những việc mình đang làm thôi, có nhiều lúc tự nhiên nghĩ tới tôi lại tạm dừng nó luôn.

Tôi luôn luôn nghĩ trong đầu là tâm hồn mình mới là quan trọng, những thứ bên ngoài chỉ là hữu tướng mà thôi. Ban ngày thì làm chủ được, nhưng ban đêm ngủ mê man lại nghĩ đến nợ nần và việc học hành. Có lúc tôi tự nhiên thức giấc và nói vô tướng mới là quan trọng. hihi.

Ngày hôm sau tôi cũng nghỉ cả ngày để nghe pháp âm. Tự dưng tôi thấy quý giá thời gian vô cùng, tôi muốn nghe thật nhiều. Hôm nay thì kết quả tốt hơn, tôi không nghĩ về quá khứ và sức ép nhiều như hôm qua nữa. Có lúc tôi nghe pháp âm của Thầy nói cho tuổi trẻ ở Việt Nam, Thầy nói là chỉ vài năm nữa thôi thì tuổi trẻ của Việt Nam sẽ có nhưng bước đột phá mà thế giới phải ngưỡng mộ, tôi nghe thấy xúc động nhẹ, tôi nức nở và có tiếng khóc.

Trước đây, khi mà ở nhà chơi 1 ngày thì tôi sợ hàng xóm nói này nói kia, tôi hay ra vẻ với những người hàng xóm. Còn bây giờ tôi thỏa mái, khi mình nghĩ đến thì lại cố gắng cho nó dừng, thế là xong. Ngày thứ 3 tôi nghe hết buổi sáng, buổi chiều thì có gặp hẹn với 1 người bạn, trong nói chuyện thì mình cố gắng không để đầu óc cho ra ý kiến, nhiều lúc nó vẫn cho ra, nhất là lúc mới bắt đầu nói chuyện.

Tôi thấy giao tiếp dễ hơn, mình không bị ấm ức nữa. Đôi lúc tôi thấy thương cho người bạn của mình, họ đang có rất nhiều kiến thức của 1 “thần tượng” trong đầu, họ nói đi nói lại 1 số kiến thức như một con rối. Tôi tự hỏi trong đầu, liệu “thần tượng” kia của họ thất bại thì không biết là họ tin vào đâu nhỉ. Tôi thấy thương cho anh bạn cùng kinh doanh và bây giờ ở cùng 1 nhà. Anh vẫn luôn nghĩ ra cái này cái nọ để kiếm tiền, anh vẫn nghĩ sau khi có tiền thì sẽ có tất cả, anh vẫn thường xuyên quát mắng con và vợ…

Cuộc sống tôi giờ dễ chịu hơn nhiều, thằng cháu mà xưa kia nó rất ghét chú mà bây giờ nó lại quý tôi nhất nhà, thằng em khi xưa mình thường xuyên mất lòng với nó thì bây giờ lại rất dễ chịu và nghe lời. Tôi thấy mình thì nhẹ nhàng, bình an và có mục đích sống rõ ràng.

Tôi thấy mình làm chủ được đồng tiền. Tôi thấy bạn bè gần mình hơn, hình như là tin tưởng hơn. Tôi thấy tôi cười nhiều hơn. Tôi thấy da dẻ mặt tôi nhẵn nhụi hơn…

Tôi thực sự biết ơn các anh chị trong gia đình Minh Triết!

nh2

21/01/2013

Duy Nhãn Hương (HN)