Nhật ký về sự chuyển kiếp

“Khi đến với Thầy, bao nhiêu niềm tin trước đó tôi từng mang cứ sụp đổ dần, và gần như ngày nào tôi cũng khóc mỗi khi nghe các bài giảng của Thầy vì thấy mình ngu quá, sao cái gì mình cũng tin.”

Tôi đang làm test lại các mạch điện xem chương trinh mình viết nó chạy đúng chưa thì bỗng nhiên một cơn đau khủng khiếp xuất hiện, khiến tôi không chịu được. Mới 20:30! Mọi khi mình vẫn nhịn cơm đến gần 1h sáng mới ăn mà, có sao đâu nhỉ. Sao hôm nay có một chút thôi mà không chịu nổi.

Tôi vội chạy vào nhà vệ sinh và ói ra toàn là máu. Mắt tôi tối xầm, xung quanh tôi bỗng nhiên tối như bưng tôi không còn nhìn thấy gì xung quanh nữa. Họ gọi xe cấp cứu đưa tôi vào bệnh viện Trường Đại Học Y Khoa Nhật Bản gần đó.

Sau khi đưa cái camera vào ngưòi, bác sỹ nói: – Cần nhập viện ngay!

Lý do: Tôi bị loét dạ dày do uống một loại thuốc mạnh quá. Bác sỹ nói tôi cần nhập viện 1 tuần để điều trị.

Hôm sau họ lại tiếp tục đưa máy soi vào ngưòi và phát hiện thêm tôi bị một căn bệnh mà người ta vẫn gọi là nan y (không thể chữa trị). Và họ nói tôi cần nằm viện 1 tháng rưỡi. Sau 1 tuần thực hiện một loạt các xét nghiệm, bác sỹ nói tôi ra viện sớm vì họ chưa có kỹ thuật để chữa trị.  Sau khi đo áp xuất trong mạch máu vùng phía trên gan, bác sỹ lắc đầu đầy thất vọng.

Liên tục 3 tuần tôi không được ăn bất kỳ một thứ gì kể cả uống nước. Máu trong người giảm còn chưa đến 1 nửa, thời gian đầu liên tục phải truyền máu và chỉ truyền dịch qua mạch máu.

Tôi có một người bạn, anh cũng biết về Y Khoa, nghe anh nói là anh đang tìm mọi cách để kéo dài mạng sống cho tôi. Lúc đó tôi nghĩ anh nói đùa tôi. Sau này ra viện tôi tìm hiểu mới biết mình mang trong mình căn bệnh nặng.

Tôi có một người Thầy mà tôi theo học suốt 1 năm nay, tôi cũng không rõ vì sao tôi lại gặp đưọc Thầy và lại thích nghe các bài giảng của Thầy ngay từ khi vừa gặp được nó lần đầu tiên trong một lần tình cờ lướt web. Càng nghe tôi càng thấy các bài giảng của Thầy mang đầy tính khoa học và có một tầm nhìn rất siêu việt.

Trước đó tôi cũng tìm hiểu một chút về kinh Phật, về chuyện xuất gia tu hành. Thực sự lúc đó tôi cũng như bao con nguời khác, cũng khổ đau, suy sụp tinh thần và không biết đâu là cuộc sống, đâu là chỗ cần để đi và tôi cứ lang thang đi tìm, cứ đi để tìm như vậy thôi mà chẳng biết đi về đâu. Khi đến với Phật Giáo tôi  tìm cho mình được một điểm tựa tạm thời, cũng tụng kinh gõ mõ, niệm chú, niệm Phật nhưng lại rơi vào những trạng thái khổ đau khác trong tâm hồn.

Khi đến với Thầy, bao nhiêu niềm tin trước đó tôi từng mang cứ sụp đổ dần, và gần như ngày nào tôi cũng khóc mỗi khi nghe các bài giảng của Thầy vì thấy mình ngu quá, sao cái gì mình cũng tin. Sau một năm nghe các bài nói chuyện cũ của Thầy và nghe Thầy giảng, tôi cũng hiểu được một chút thế nào là cái đầu bất thường, và nguyên nhân vì sao ngưòi ta không bằng lòng với cuộc sống, vì sao ngưòi ta lại trốn tránh trong cái vỏ gọi là tu giải thoát hay lên đồng lên cốt, thờ Thánh thờ Thần. Và tôi giống như ngưòi được tái sinh lại trong một kiếp khác trong một thế giới khác so với trước đây.

Thời gian bị bệnh tôi thật nhớ Thầy và muốn gặp Thầy dù chỉ một lần. Và tôi quyết định đặt vé máy bay qua Mỹ. Trước khi đi bác sỹ của tôi rất lo lắng. Họ nói với tôi rằng :

“Cô cần phải giữ an toàn tính mạng để quay lại đây cho chúng tôi gặp mặt đấy!”

Hôm trước khi lên đưòng để qua Mỹ thăm Thầy, tôi cũng trong tình trạng bị đau không thể xếp nổi đồ vào valy và nằm dài trên giường.

Hôm tôi đi lên phi trường , tôi cũng vẫn bị đau. Nhưng kỳ lạ quá! Trên đường đi ra phi trường tự nhiên cơn đau không còn. Và điều mà tôi lo là khi ngồi trên máy bay thì mạch máu của tôi sẽ chạy loạn và tôi đau ốm như vậy không biết rồi sẽ ra sao? Vậy mà trong suốt chuyến bay, dường như có một lực nhiệm màu nào đó giúp cho tôi luôn có cảm giác bình an vô cùng.

Sau 11 tiếng đồng hồ trên máy bay cuối cùng tôi đã đáp xuống phi trường Los Angeles. Người ra đón tôi là một người bạn, anh ở San Diego. Anh đưa tôi qua khu phố chợ của người Việt để ăn trưa. Khi nói chuyện với anh tôi cảm thấy rẩt mệt và thường xuyên phải nhắm mắt lại tập trung vào hơi thở, giữ cho cái đầu bình an để tiếp tục nói chuyện. Khi xuống phi trường, tôi thấy tình trạng sức khoẻ bình thường, nhưng khi nói chuyện với anh tôi chỉ nghĩ tôi có tình trạng quá mệt như vậy là do tôi đi đường xa nên mệt mỏi. Anh kể về nỗi nhớ mẹ anh, về việc anh đã khóc thương mẹ lắm khi mẹ anh ra đi. Tôi cảm nhận ở anh có một nỗi buồn và sự bế tắc nào đó trong nội tâm.

13615391_932928143520451_8555886254115953445_n

Hiền giả Tâm Định (trái) và hiền giả Phật Tuệ

Sau khi đưa tôi về nghỉ ngơi ở khách sạn Candlewood Suites, anh ra ngoài chơi một chút để cho tôi nghỉ ngơi. Sau 1 tiếng anh quay lại tôi vẫn thấy mệt. Lần này, tôi đưa cho anh nghe một bài giảng của Thầy với tựa đề “Bài giảng cho Tăng Ni Phật Tử chùa Phù Châu: Cõi âm và sự chết”. Sau khi nghe hết, anh quay lại gặp tôi và nói muốn đưa tôi đi ăn tối. Tôi đành xin lỗi anh vì đã lỡ hẹn với một người bạn.

Anh từ biệt tôi ra về. Nhưng lạ chưa, sau khi nghe bài nói chuyện của Thầy mà tôi đưa cho anh, tôi thấy ở anh có một điều gì khác lắm. Anh toát ra cái gì đó thanh thản lạ thưòng. Và tôi cảm nhận rõ tôi vui lên, người nhẹ nhàng hơn truớc đó rất nhiều. Tôi có tặng anh hai cuốn sách của Thầy: Sống Minh Triết và Cẩm nang Thiền Minh Triết. Quay lại phòng, tôi cứ thắc mắc và tôi hiểu anh đã được giải thoát ra khỏi điều gì đó nên tôi mới cảm nhận được từ anh một nguồn năng lưọng mới rất bình an.

Sau đó người đến khách sạn đón tôi là Thầy của tôi, chứ không phải một học trò của ông. Thầy có khuôn mặt thật hiền hậu và giản dị. Buổi tối tôi ở nhà Thầy, có cái gì thật là lạ, rất lạ, xung quanh tôi là một nguồn năng lượng bình an vô cùng, nó chạy vào người tôi. Tôi cảm nhận rất rõ ràng.

Hôm đó như thường lệ Thầy có buổi giảng cho gia đình Minh Triết trên Skype. Lúc đó vì mệt quá nên tôi ngủ gà ngủ gật. Đến 22h một học trò khác của Thầy đưa đưa tôi trở về khách sạn.

Khi về tới khách sạn tự nhiên trong tôi thấy có cảm giác rất khác, có cảm giác tự tin lên nhiều, rất tự nhiên và kỳ lạ. Hôm sau tôi dọn hành lý về ở trong nhà Thầy.

Sau một đêm ngủ dậy, vừa tỉnh giấc tôi đã la lên :

“Thầy ơi, con khỏi bệnh rồi !”

Như có một phép màu nhiệm tôi giống như người đã khỏi hẳn bệnh.

Mấy hôm sau tôi thắc mắc hỏi Thầy :

“Thầy ơi tại sao suốt 1 tuần qua con ở cùng Thầy. Thầy không nói một lời nào với con như khi Thầy giảng bài mà con tự nhiên mạnh khoẻ và rõ ràng cái đầu của con nó rỗng rang hơn trước đây, nhìn mọi việc tỏ tường hơn trước đây…”

Thầy tôi trả lời :

“Đó mới là chính pháp!”

Tuệ Như Tâm Định (Okohama – Japan)